Đã là Phật tử, chúng ta nhất định phải biết nhẫn. Nhẫn cái gì? Là
nhẫn nhịn những cái người ta không thể nhẫn. Có người nói: “Tôi thật là
nhịn hết nổi rồi!” Nếu chúng ta nhịn hết nổi, tức là không thể “hết”
được. Hết cái gì? Là hết nghiệp chướng.
Nếu nghiệp không tiêu, tình chưa không, tức là còn có sanh tử. Cho nên
nói: “Nghiệp bất trọng, bất sanh Ta-bà. Ái bất đoạn, bất sanh Tịnh độ.”
Chừng nào nghiệp tận, tình không, đến lúc đó chúng ta mới hết sanh tử và
được giải thoát thật sự.
Người tu hành nên có công phu tu nhẫn
nhục. Nhẫn đói, nhẫn khát, chịu gió, chịu mưa, chịu nóng, chịu lạnh,
đến nỗi phải nhẫn sự chửi mắng, và nhẫn sự đánh đập luôn. Những cảnh nầy
đều là thử thách. Như tôi thường nói: “Tất cả là khảo nghiệm, xem bạn
sẽ làm sao? Đối cảnh mà không biết, phải luyện lại từ đầu.” Dù gặp
nghịch cảnh như thế nào đi nữa, chúng ta cũng nên tiếp nhận với tâm lý
“nghịch lại thuận thọ.” Chúng ta đừng để cảnh giới xoay chuyển, hoặc
dựng cờ trắng mà đê đầu xin hàng phục. Người xưa nói: “Việc nhỏ mà không
nhịn tức sẽ làm hư chuyện lớn.” Nhẫn nhịn là bảo vật vô giá: “Nhịn giây
lát, gió yên sóng lặng; lui một bước, biển rộng trời xanh.”
Khi đức Phật Thích Ca còn tại thế, có một hôm Ngài đi ngang qua bờ sông
và thấy một con dã can (thuộc loài lang sói), muốn ăn thịt con rùa.
Nhưng con rùa thì rút đầu, thụt cả chân tay vào trong cái mai, rồi nó
nằm yên không động đậy một lúc thật lâu. Dã can vì không có tâm kiên
nhẫn nên bỏ đi, còn rùa nhờ có lòng nhẫn nại mà bảo tồn được sanh mạng.
Đức Phật nói với Tôn giả A Nan rằng: “Người tu hành cũng nên như vậy.”
Bậc cổ đức nói: “Gần đây tôi mới học được cách của con rùa, lúc nào đáng
rút đầu thì hãy rút đầu.”
Trong lúc nóng giận mà quý vị nhịn
được, thì quý vị sẽ miễn lo âu cả trăm ngày. Nếu người ta chửi mình, xem
như mình đang thưởng thức một bài hát đang thịnh hành. Nếu có người
đánh mình, xem như mình đi đường vô ý va vào cột cửa. Nếu quý vị quán
tưởng như thế, dù là giáo mác gì cũng tự nhiên biến thành ngọc lụa. Nếu
không, ngọn lửa vô minh nổi cơn lôi đình sẽ bốc cao ba trượng, mà phát
thành một trận đại chiến. Kết quả hai bên đều bị thương, không những tổn
thương tình cảm, lại còn mất cả nhân cách và bị người ta chê bai là
mình thiếu tánh điềm tĩnh.
Cho nên nói: “Thọ tận thiên hạ bá
ban khí, dưỡng tựu hung trung nhất đoạn xuân,” tức là chịu được hết trăm
lần lời chỉ trích của thiên hạ, sẽ nuôi dưỡng thành khúc nhạc xuân
trong tâm ta. Chúng ta có thể lấy những lời vàng ý ngọc này để làm câu
châm ngôn cho mình.
(HT. Tuyên Hoá)CẢM ƠN BẠN GHÉ THĂM BLOG. CHÚC BẠN NGÀY VUI VẺ và BÌNH AN! http://jennynguyen12.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét