Khi ta đặt niềm tin vào bất cứ một
đối tượng nào tức là ta đã công nhận sự có mặt của đối tượng đó là một
sự có mặt mầu nhiệm, có thể đem lại niềm vui sống cho một hay nhiều cá
thể trong xã hội. Dù giữa ta và đối tượng đó không có mối liên hệ mật
thiết nào, dù đối tượng đó không trực tiếp đem tới cho ta một quyền lợi
thiết thực nào, nhưng một khi ta gửi đi một niềm tin là ta đã bồi dưỡng
thêm cho mình khả năng chấp nhận, lòng quý trọng và tính khiêm hạ. Đó là
những chất liệu quý giá giúp ta tồn tại một cách hòa điệu và đầy tình
thương với cuộc đời, đứng vững giữa cuộc đời.
Càng tin vào nhiều đối tượng thì
ta càng bớt đi khuynh hướng xem mình là cái tôi biệt lập, thấy được đời
sống của mình luôn chịu ảnh hưởng qua lại với mọi người và mọi loài. Tại
vì trong niềm tin tự nó đã gạt bỏ đi tính nghi ngờ, kỳ thị và thù hận
rồi. Niềm tin sẽ tiếp sức cho ta vượt qua những đoạn đường đời chông
chênh, sẽ giúp ta mau chóng tươi tỉnh khi ta trở thành kẻ chiến bại với
những bóng ma trong lòng mình. Niềm tin chính là lẽ sống của con người,
không có niềm tin con người sẽ cằn cỗi và khô héo.
Nhiều khi niềm tin trong ta cũng
bị thương tổn vì những đổi thay quá khắt nghiệt của cuộc đời. Mới có đó
rồi lại mất, mới thành đó rồi lại bại, mới đến đó rồi lại đi…Nhưng một
chiếc lá lìa cành thì không có nghĩa là chiếc lá đó đã chết, chiếc lá
chỉ ngưng biểu hiện ở hình dáng đó một thời gian, để rồi vài tháng sau
chiếc lá sẽ trở thành chất mùn trong đất, tiếp tục nuôi dưỡng thân cây,
cùng với cây để cho ra những chiếc lá xanh mơn mởn trong mùa xuân tới.
Sự thật chiếc lá không bao giờ chết, nhưng chiếc lá cũng cần nghỉ ngơi
sau một thời gian sống hết mình với cuộc đời. Ta hãy mỉm cười và chúc
mừng chiếc lá bước vào cuộc hành trình mới với hình thức mới và trách
nhiệm mới.
Mọi biến động xảy ra trong trời
đất này đều có lý do và nguyên tắc của nó, ta không thể muốn mọi thứ tùy
thuận theo ý mình, ta không thể muốn cuộc đời đứng yên mãi đó để cho ta
nương tựa. Nhưng nếu không có vô thường thì tuyết không thể tan, mặt
trời không thể mọc, nụ hoa không thể nở, em bé không thể lớn thành thiếu
nữ và khổ đau sẽ không bao giờ chấm dứt được. Mọi thứ nếu đứng yên mãi
thì đâu còn là một cõi sống nữa. Huống chi những đổi thay cần thiết ấy
sẽ làm cho ta trở nên ý thức sâu sắc hơn về những giá trị hạnh phúc mà
mình đang có, sẽ làm cho khả năng chịu đựng trong ta lớn mạnh.
Khi ta gửi cho đời một niềm tin
thì đời sẽ gửi lại cho ta một niềm tin. Cuộc đời sẽ mầu nhiệm biết bao
nhiêu nếu ai nấy đều nhìn nhau bằng ánh mắt tin tưởng, ai cũng có khả
năng thấy được cái hay cái đẹp của nhau dù nó đang hiện hữu hay đang lẩn
khuất ở dạng này dạng khác. Niềm tin luôn dẫn tới tình thương và nuôi
dưỡng cho cây tình thương trổ hoa kết trái. Thương yêu mà thiếu tin
tưởng nhau, lúc nào cũng sợ người kia sẽ phản bội hay gây tổn hại cho
mình thì không còn là thương yêu nữa. Người kia dù có tuyệt vời như thế
nào thì cũng sẽ bị thiêu rụi bởi năng lượng thiếu tin tưởng của ta. Cho
nên ta hãy luôn tự hỏi mình có đủ đức tin nơi người mình thương chưa,
chứ đừng quá lo lắng họ có xứng đáng với mình hay không. Người kia chưa
xứng đáng có thể là do niềm tin mà ta dành cho họ còn quá yếu ớt. Người
ta không thể sống hay hơn khi những người sống chung quanh mình không
xem mình là một đối tượng đáng tin cậy.
Có thể trong quá khứ ta đã từng bị
lừa dối, phụ bạc, nên niềm tin trong ta đã bị đông cứng lại như một
tảng băng. Đó là một chứng bệnh trầm cảm chứ không phải là lẽ đương
nhiên. Một khi ta đã bám chặt kinh nghiệm ấy rồi thì nhìn đâu ta cũng
thấy toàn là những kẻ muốn lợi dụng hay hãm hại mình. Điều này thật nguy
hiểm, vì lúc nào ta cũng sống trong căng thẳng và sợ hãi. Trong khi
cuộc đời có kẻ vầy người khác, dù kẻ ấy có xấu xa thì cũng tuân theo
nguyên tắc vô thường nên cũng sẽ có lúc được thay đổi. Nhưng có khi kẻ
ấy đã thay đổi rồi mà ta vẫn nhìn họ bằng niềm tin cũ, thì chắc chắn ta
sẽ đánh mất họ.
Ta hay có thói quen mỗi khi tin
tưởng vào đối tượng nào là ta quẵng vào đối tượng đó những trách nhiệm
nặng nề. Nghĩa là đối tượng muốn được ta tin tưởng phải thật sự xứng
đáng, phải đem tới quyền lợi cho ta, phải không được đổi thay mà làm tổn
hại đến sự nương tựa của ta. Cho nên ta đã biến đối tượng tin tưởng của
ta thành nơi dựa dẫm an toàn cho ta. Niềm tin mà có mang theo quyền lợi
ích kỷ là một niềm tin không trong sáng, sớm muộn gì nó cũng sẽ bị xói
mòn, lụn bại. Tại sao ta phải cần người kia làm cái gì đó cho ta thì ta
mới tin tưởng họ, niềm tin có cần nhiều điều kiện mới có thể đứng vững
không? Ta tin nhau chỉ vì ta cần nhau. Cần nhau đôi khi chỉ đơn giản vì
sự có mặt mầu nhiệm của nhau thôi.
Bây giờ người trẻ hay bày tỏ thái
độ ngưỡng mộ nhân vật mà mình yêu thích bằng cách xem đó là “thần tượng”
của mình. Họ đến với thần tượng là để tạo thêm sự hứng khởi cho niềm
đam mê cháy bỏng của mình, chứ không phải để noi theo tấm gương quý giá
của người ấy. Vì vậy khi niềm tin đó đạt tới mức mãnh liệt thì họ sẵn
sàng bỏ qua hết những lầm lỗi của thần tượng, thậm chí còn hăng hái bênh
vực cho những hành động lầm lỗi ấy mà quên đi lẽ thật hay nguyên tắc
đạo đức căn bản của con người. Niềm tin kiểu đó là một thứ cuồng tín,
trong đó, thần tượng có thể làm hư tín đồ và tín đồ cũng sẽ làm hư thần
tượng.
Đến với một tôn giáo hay chủ
thuyết cũng vậy. Người ta luôn có đức tin rất lớn nơi giáo lý mà họ cho
đó là những hiểu biết chuẩn xác của những bậc hiền triết, nên ít khi nào
người ta dám đặt ra câu hỏi những điều ấy có đích thực là chân lý đúng
đắn không, làm sao để áp dụng chúng vào cuộc sống vì có quá nhiều sự
khác biệt, hay tại sao ta đã thực hành hết lòng rồi mà vẫn không có sự
chuyến hóa tốt đẹp nào, tình trạng vẫn y như cũ. Nếu có khúc mắc như vậy
thì ta sẽ bị xem là một kẻ không ngoan đạo, kẻ còn bị bóng tối u mê chế
ngự linh hồn, nên ta chỉ biết nhắm mắt đi theo. Để niềm tin đi trước
quá xa như vậy mà ta không kịp kiểm chứng hay không dám kiểm chứng thì
đó là thái độ mê tín. Vì niềm tin mê muội ta đã vô tình bóp chết niềm
tin nơi chính mình. Một khi sự sống của mình để cho kẻ khác điều khiển,
dù kẻ ấy là bậc thánh, thì đó không còn là sự sống nữa.
Tin mình
Cho nên ta hãy cẩn thận khi đặt
xuống một niềm tin, coi chừng mỗi lần đặt niềm tin xuống là mỗi lần cuộc
đời ta chuyển sang một khúc quanh khác, một lối rẽ mà ta hoàn toàn bị
động. Nhưng nếu ta quá khó khăn để đặt xuống một niềm tin là ta đã có
vấn đề, và đó cũng là một trở ngại lớn trong cuộc sống. Vấn đề là ta đã
có đức tin nơi chính bản thân mình chưa? Khi ta đã tìm thấy giá trị hạnh
phúc trong chính mình, ta đã khơi dậy được sức mạnh trong tâm hồn để
sẵn sàng ứng phó mọi hoàn cảnh, thì dù đối tượng kia có như thế nào đi
chăng nữa cũng không làm cho niềm tin của ta bị dội lại hay hao mòn.
Để có niềm tự tin thì ta phải
thành công nơi chính mình, phải thấy được cái hay cái đẹp trong lòng
mình. Điều này phải cần trải qua một quá trình luyện tập khá công phu,
với những phương pháp khá thực tiễn, chứ không phải muốn mà được. Ta
phải thực tập làm sao để lúc nào cũng giữ được phong thái điềm tĩnh, lúc
nào cũng sẵn nụ cười tươi mát trên môi. Ta phải có khả năng làm chủ một
cơn cảm xúc, nhận diện và chuyển hóa từng hiện tượng tâm lý bất thiện
khi nó trào lên trên ý thức. Ta phải sống sâu sắc trong từng giây phút
của đời sống, phải biết sử dụng nó một cách lợi ích cho mình và cho
người khác. Ta phải tập buông bỏ lòng tự hào để sẵn sàng hòa nhập mình
vào tất cả.
Nếu ta có đời sống nội tâm vững
vàng như vậy, thì có đặt niềm tin xuống hay không cũng không còn là vấn
đề quan trọng nữa. Hãy cứ tùy thuận hoàn cảnh thích hợp mà ta quyết
định, để ta và đối tượng kia khi tin tưởng nhau rồi thì cùng nâng đỡ
nhau bay lên một lượt. Niềm tin có khả năng chấp cánh rất mạnh, nếu ta
biết dùng nó trong một tâm hồn trong sáng. Càng tin tưởng nhau thì ta
lại càng hiểu nhau hơn, càng hiểu nhau thì ta lại càng thương yêu nhau.
Cho nên đức tin có hiểu biết luôn dẫn đầu trong mọi thành công.
Tuy nhiên trong thực tế đời sống
không phải lúc nào ta cũng đủ chín chắn để đặt xuống một niềm tin, và đủ
hiểu biết để đặt niềm tin ở mức độ nào. Nếu sự khôn ngoan không đủ soi
sáng thì ta hãy sử dụng tới bản lĩnh của mình. Ta hãy thử một phen cho
niềm tin đi trước rồi từ từ ta dõi bước theo sau. Đôi lúc ta cũng nên
liều lĩnh một chút để tạo sự sáng tạo và trưởng thành cho đối phương
bằng cách cho họ thấy được ta đã thật sự tin họ. Nhưng có khi ta cũng
cần thu gọn năng lượng tin tưởng lại một chút để cho đối phương thấy
được biên giới của đôi bên mà họ không rơi vào sự ỷ lại hay thiếu nhiệt
tâm phấn đấu. Sử dụng niềm tin một cách uyển chuyển như vậy thì ta mới
không bị niềm tin biến ta thành kẻ dựa dẫm khi niềm tin thành công và
thành kẻ tuyệt vọng khi niềm tin thất bại.
Tin vào chính mình là cội nguồn
sinh ra niềm tin vững vàng nơi kẻ khác, tin rằng ai ai cũng có khả năng
hiểu biết và thương yêu như mình, vì vậy mà ta quý trọng kẻ khác như quý
trọng chính bản thân mình. Đây là đức tin lớn nhất, cao quý nhất của
con người. Nếu tin vào chính mình để thấy mình cao hơn kẻ khác, sẵn sàng
khinh thường hay đóng bít niềm tin thì đó vẫn là một thứ cuồng tín.
Năng lượng cuồng tín đó sẽ hủy diệt tâm từ của ta và xóa sạch những
nguồn năng lượng an lành mà đất trời luôn dành tặng cho ta. Mỗi ngày ta
hãy gửi niềm tin cho thật nhiều đối tượng, d ù đó là cỏ cây hay đất đá,
thì ta sẽ càng cắm rễ vào sự sống. Cuộc đời dù có ra sao, tình đời dù có
như thế nào thì ta vẫn vững tin nơi giá trị chân thật của nó luôn bất
biến trong trái tim hiểu biết của con người.
Đừng buồn nhìn xơ xác
Đời cần chút đổi thay
Hoa xưa rồi thắm lại
Vườn cũ ngát hương bay.
Đời cần chút đổi thay
Hoa xưa rồi thắm lại
Vườn cũ ngát hương bay.
Minh Niệm
CẢM ƠN BẠN GHÉ THĂM BLOG. CHÚC BẠN NGÀY VUI VẺ và BÌNH AN! http://jennynguyen12.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét