Jenny Nguyen’s Blog

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

12 VUI


KHÔNG VƯỚNG MẮC


Trong ngôi thiền viện thuở xưa
Đứng đầu là một thiền sư lâu đời
Lìa trần tuổi chín mươi hai
Danh ngài viện chủ khó ai sánh cùng,
Ngài gìn giữ để không vương
Không hề mắc chuyện tầm thường thế nhân.
*

LẦN CHUỖI HẠT



Thế gian khôn khéo trăm bề
Nghĩ suy phê phán, khen chê rộn ràng
Đường trần xuôi ngược lang thang
Thăng trầm mấy độ cơ hàn buồn vui

Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

NHẪN LÀ BẢO VẬT VÔ GIÁ


Đã là Phật tử, chúng ta nhất định phải biết nhẫn. Nhẫn cái gì? Là nhẫn nhịn những cái người ta không thể nhẫn. Có người nói: “Tôi thật là nhịn hết nổi rồi!” Nếu chúng ta nhịn hết nổi, tức là không thể “hết” được. Hết cái gì? Là hết nghiệp chướng. Nếu nghiệp không tiêu, tình chưa không, tức là còn có sanh tử. Cho nên nói: “Nghiệp bất trọng, bất sanh Ta-bà. Ái bất đoạn, bất sanh Tịnh độ.” Chừng nào nghiệp tận, tình không, đến lúc đó chúng ta mới hết sanh tử và được giải thoát thật sự.

HÃY SỐNG THẬT

Bạn ơi hãy sống thật thảnh thơi
Đừng vấn vương chi những sự đời
Một nẻo yên bình luôn bước tới
Buông sầu buông mọi thứ đeo mang

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

LÀM SAO TRÁNH ĐƯỢC KHEN CHÊ


Cuc sng vn dĩ không bao gi cho phép con người được đi theo mt đường thng c định, cuc sng là con đường vòng vèo, lên xung buc chúng ta phi vượt qua đ có th đi  được đến đích, hnh phúc trong tâm hn và an lc trong cuc sng. Nhng th vòng vèo lên xung kia đôi khi là do t bn thân mình mà ra,hoc li do nhng tiếng điu mà ngoi nhân mang đến.

Trong mt bui nhàn h, vua Đường Thái Tông hi chuyn vi v quan cn thn là Ha Kính Tôn rng: